“Khi bạn đặt chân lên hành trình đến Ithaca, hãy nguyện cầu cho con đường dài, đầy những thử thách và tri thức.”
Chuẩn bị cho hành trình, cô gái trong tôi hiểu rằng sẽ có rất nhiều khó khăn phía trước, nhưng cô ấy vẫn giữ vừng niềm tin rằng cô ấy có thể vượt qua. Tuy nhiên, cuộc sống không bao giờ quá dễ dàng. Bước ra khỏi vùng an toàn của bản thân mình, tôi nhận ra cái tôi cũ chỉ là một kẻ mộng mơ.
Chuẩn bị cho hành trình, cô gái trong tôi hiểu rằng sẽ có rất nhiều khó khăn phía trước, nhưng cô ấy vẫn giữ vừng niềm tin rằng cô ấy có thể vượt qua. Tuy nhiên, cuộc sống không bao giờ quá dễ dàng. Bước ra khỏi vùng an toàn của bản thân mình, tôi nhận ra cái tôi cũ chỉ là một kẻ mộng mơ.
1. Khó khăn – thời khắc huyền thoại: học cách làm việc từ chị Ngân, những trải nghiệm tuyệt vời với các bạn sinh viên
Rời xa đất nước thân thuộc của mình trong 6 tuần, tôi và những đứa bạn mong đợi chuyến một chuyến đi suôn sẻ với nhiều điều ý nghĩa. Tuy nhiên, không như mong muốn của các thành viên tham gia, dự án của chúng tôi gặp rất nhiều vấn đề. Nhưng nhờ có thất bại, chúng tôi học được cách chạy dự án, những điều cần tránh khi tổ chức hội thảo thông tin và bài học “thậm chí cách bạn đưa ra ý kiến đóng góp còn quan trọng hơn chính những đề xuất đó nữa”
Tôi đã có những người bạn thực tập sinh tuyệt vời. Chúng tôi lên kế hoạch và chạy một dự án mới tên “Children without Mom”. Chúng tôi thăm trẻ mồ côi, chơi với các em, dạy tiếng Anh cho các em. Chúng tôi có cơ hội giới thiệu về quê hương mình và chụp ảnh với các em. Những bức ảnh sẽ được in ra và bán để gây quỹ, giúp các em có một cuộc sống tốt hơn.
Lần đầu tiên tôi cảm nhận được ý nghĩa của việc đi sale. Cảm giác khi một ai đó đặt vài đồng quyên góp vào bàn tay mình sẽ còn ghi mãi trong trái tim tôi. Một số người bảo rằng trông tôi như một con ăn xin. Điều đó thật sự làm tôi tổn thương. Nhưng bạn biết không, khi tôi nghĩ về những tin nhắn chúc ngủ ngon hay chào ngày mới mà các bé gái ở cô nhi viện gửi cho tôi, cảm giác xấu hổ dường như tan biến.
Tính đến ngày tôi trở về, chúng tôi đã gây quỹ được 1,300,000 rupiah cho các em. Dù thời gian ở Indonesia không còn nữa, chuyến đi của tôi không hề kết thúc. Tôi và các bạn tập tập sinh trên 10 quốc gia khác nhau vẫn tiếp tục gây quỹ cho dự án bằng cách bán những postcard cho bạn của chúng tôi tại quê nhà.
Rời xa đất nước thân thuộc của mình trong 6 tuần, tôi và những đứa bạn mong đợi chuyến một chuyến đi suôn sẻ với nhiều điều ý nghĩa. Tuy nhiên, không như mong muốn của các thành viên tham gia, dự án của chúng tôi gặp rất nhiều vấn đề. Nhưng nhờ có thất bại, chúng tôi học được cách chạy dự án, những điều cần tránh khi tổ chức hội thảo thông tin và bài học “thậm chí cách bạn đưa ra ý kiến đóng góp còn quan trọng hơn chính những đề xuất đó nữa”
Tôi đã có những người bạn thực tập sinh tuyệt vời. Chúng tôi lên kế hoạch và chạy một dự án mới tên “Children without Mom”. Chúng tôi thăm trẻ mồ côi, chơi với các em, dạy tiếng Anh cho các em. Chúng tôi có cơ hội giới thiệu về quê hương mình và chụp ảnh với các em. Những bức ảnh sẽ được in ra và bán để gây quỹ, giúp các em có một cuộc sống tốt hơn.
Lần đầu tiên tôi cảm nhận được ý nghĩa của việc đi sale. Cảm giác khi một ai đó đặt vài đồng quyên góp vào bàn tay mình sẽ còn ghi mãi trong trái tim tôi. Một số người bảo rằng trông tôi như một con ăn xin. Điều đó thật sự làm tôi tổn thương. Nhưng bạn biết không, khi tôi nghĩ về những tin nhắn chúc ngủ ngon hay chào ngày mới mà các bé gái ở cô nhi viện gửi cho tôi, cảm giác xấu hổ dường như tan biến.
Tính đến ngày tôi trở về, chúng tôi đã gây quỹ được 1,300,000 rupiah cho các em. Dù thời gian ở Indonesia không còn nữa, chuyến đi của tôi không hề kết thúc. Tôi và các bạn tập tập sinh trên 10 quốc gia khác nhau vẫn tiếp tục gây quỹ cho dự án bằng cách bán những postcard cho bạn của chúng tôi tại quê nhà.
2. Khó khăn – khoảnh khắc con người mới trong bạn hình thành
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được mình sẽ gặp nhiều trở ngại đến như vậy: thích nghi với một nền văn hóa có nhiều thứ cấm kị, học tiếng Bahasa, sử dụng ngôn ngữ cơ thể (vì đa số người Indonesia không thể hiểu tiếng Anh), tìm cách sống sót trong tháng ăn chay Radmandan, tự quản lý tài chính (tôi đã phải sống 3 ngày ở đây với chỉ 5000 rp, khoảng 12,500 đồng), bị hủy chuyến bay, thủ tục quá cảnh… Qua đó, tôi thấy mình trưởng thành hơn.
Tôi có cơ hội nhìn lại mình và biết được điểm yếu thật sự của mình: quản lý cảm xúc. Nhừng người bạn dạy tôi cách giao tiếp và chấp nhận bản thân trong một môi trường mới. Nếu tôi không mở lòng mình để gia nhập một môi trường mới, nền văn hóa mới, những người bạn mới, sẽ chẳng bao giờ tôi có thể cải thiện điểm yếu của mình.
Cô gái trở về từ Indonesia là một tôi mới, một người hiểu rõ về bản thân, về điểm yếu của chính mình và thậm chí biết rõ những gì cô ấy mong muốn.
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được mình sẽ gặp nhiều trở ngại đến như vậy: thích nghi với một nền văn hóa có nhiều thứ cấm kị, học tiếng Bahasa, sử dụng ngôn ngữ cơ thể (vì đa số người Indonesia không thể hiểu tiếng Anh), tìm cách sống sót trong tháng ăn chay Radmandan, tự quản lý tài chính (tôi đã phải sống 3 ngày ở đây với chỉ 5000 rp, khoảng 12,500 đồng), bị hủy chuyến bay, thủ tục quá cảnh… Qua đó, tôi thấy mình trưởng thành hơn.
Tôi có cơ hội nhìn lại mình và biết được điểm yếu thật sự của mình: quản lý cảm xúc. Nhừng người bạn dạy tôi cách giao tiếp và chấp nhận bản thân trong một môi trường mới. Nếu tôi không mở lòng mình để gia nhập một môi trường mới, nền văn hóa mới, những người bạn mới, sẽ chẳng bao giờ tôi có thể cải thiện điểm yếu của mình.
Cô gái trở về từ Indonesia là một tôi mới, một người hiểu rõ về bản thân, về điểm yếu của chính mình và thậm chí biết rõ những gì cô ấy mong muốn.
Lê Hoàng Phương Vỹ