Đây là câu chuyện thật, về một cô gái, người nhìn cả thế giới qua đôi mắt nhỏ của chính mình.
Tháng Tư 2010
Cô ấy tham gia vào AIESEC một cách tình cờ, với một ý nghĩ đơn giản và nhỏ nhoi, không hề biết gì về thứ gọi là “Tác nhân thay đổi” hay “Tác động Xã hội”. Thời gian trôi đi, mỗi ngày làm việc chăm chỉ, thức khuya, chạy đua với những thời hạn cuối, những nhiệm vụ, cô ấy đã biết về một thế giới hoàn toàn khác, thu thập được rất nhiều kinh nghiệm thực tế và học được những bài học mà không có trường học nào trên thế giới có thể dạy.
Tháng Tư 2010
Cô ấy tham gia vào AIESEC một cách tình cờ, với một ý nghĩ đơn giản và nhỏ nhoi, không hề biết gì về thứ gọi là “Tác nhân thay đổi” hay “Tác động Xã hội”. Thời gian trôi đi, mỗi ngày làm việc chăm chỉ, thức khuya, chạy đua với những thời hạn cuối, những nhiệm vụ, cô ấy đã biết về một thế giới hoàn toàn khác, thu thập được rất nhiều kinh nghiệm thực tế và học được những bài học mà không có trường học nào trên thế giới có thể dạy.
Tháng Tư 2011
Cô ấy trở thành một nhà lãnh đạo trong AIESEC, nhưng gặp nhiều khó khăn trong những bước đầu tiên. Trở thành một nhà lãnh đạo không dễ dàng như cô ấy đã nghĩ. Quản lý thành viên, tinh thần đồng đội, những mục đích của đội và cả hướng đi…Lần đầu tiên thử thách với những điều ấy, và lần đầu tiên cô ấy thất bại. Nhưng, bước chậm lại, nhìn xung quanh mình, tất cả những người xung quanh đều đang cùng nhau bước về phía trước với những thành tích đáng tự hào. Tất cả bọn họ đều vô cùng chủ động và đầy trách nhiệm với sự phát triển của chính mình. Họ bắt tay vào thực hiện chúng nhanh chóng và đó là lý do vì sao cô ấy nhìn thấy họ đã phát triển bản thân mình nhanh thế nào, tạo ảnh hưởng đến người khác nhiều thế nào. Phải, họ đã làm được, nhưng cô ấy, thì chưa…
Tháng Sáu 2011
Cô ấy sắp xếp hành lý và chuẩn bị cho chuyến đi đến Thái Lan, bắt đầu chuyến thực tập đầu tiên của mình, “Giáo dục giới trẻ Thái Lan về ASEAN năm 2015”. Hai tháng học về văn hóa cổ truyền Thái Lan, hiểu về phong cách sống của người Thái và trở nên yêu mến chúng. Một tháng với đủ những cung bậc cảm xúc khác nhau, với sự thất vọng về rào cản văn hóa, khác biệt ngôn ngữ, với cảm xúc nhớ nhà khi sống ở một nơi hoàn toàn xa lạ và cách biệt, không có bạn bè bên cạnh. Nhưng cô ấy đã không biết từ khi nào mà những con người ở đây đã yêu mến và chăm sóc cô ấy nhiều đến thế. Học sinh của cô ấy không còn ngượng ngập nhiều nữa, và thay vì mỉm cười rồi chạy đi, chúng đã đủ can đảm chào cô ấy bằng tiếng Anh mỗi buổi sáng, trong khi suốt hai tháng trước, chúng chẳng thể nào nói được ngay cả: “Bạn khỏe không?”. “Trước khi con đến thì hoàn toàn khác” – Đó là những gì mà một giáo viên trong trường đã nói với cô ấy. Khoảng khắc ấy đột nhiên khiến cô ấy nhận ra niềm hạnh phúc và những thay đổi mà cô ấy đã mang lại cho những trẻ em đáng thương ấy.Cô ấy đã cho chúng một chút ánh sáng, một chút hy vọng và những bài học rằng giao tiếp là cách tốt nhất để mọi người với hoàn cảnh, quốc tịch, tôn giáo khác nhau đến gần nhau hơn, hiểu nhau hơn. Lúc ấy, cô ấy hiểu rằng thời gian ở đây đã không hề lãng phí. Cô ấy đã tạo ra được ảnh hưởng… Dù thời gian ở đây còn thật ngắn…
Tháng Tám 2011
Trở về lại đất nước quê hương, cô ấy vẫn nhìn thế giới mình với đôi mắt nhỏ bé ấy, nhưng lúc này… với một tầm nhìn rộng lớn hơn. Trở thành một nhà lãnh đạo đòi hỏi nhiều trách nhiệm hơn, không chỉ đối với những thành viên trong đội của cô ấy, mà còn đối với cô ấy nữa, và cô ấy sẽ bắt tay thực hiện ngay lúc này. Không bao giờ quá muộn để biến điều gì đó thành hiện thực!
Cô ấy trở thành một nhà lãnh đạo trong AIESEC, nhưng gặp nhiều khó khăn trong những bước đầu tiên. Trở thành một nhà lãnh đạo không dễ dàng như cô ấy đã nghĩ. Quản lý thành viên, tinh thần đồng đội, những mục đích của đội và cả hướng đi…Lần đầu tiên thử thách với những điều ấy, và lần đầu tiên cô ấy thất bại. Nhưng, bước chậm lại, nhìn xung quanh mình, tất cả những người xung quanh đều đang cùng nhau bước về phía trước với những thành tích đáng tự hào. Tất cả bọn họ đều vô cùng chủ động và đầy trách nhiệm với sự phát triển của chính mình. Họ bắt tay vào thực hiện chúng nhanh chóng và đó là lý do vì sao cô ấy nhìn thấy họ đã phát triển bản thân mình nhanh thế nào, tạo ảnh hưởng đến người khác nhiều thế nào. Phải, họ đã làm được, nhưng cô ấy, thì chưa…
Tháng Sáu 2011
Cô ấy sắp xếp hành lý và chuẩn bị cho chuyến đi đến Thái Lan, bắt đầu chuyến thực tập đầu tiên của mình, “Giáo dục giới trẻ Thái Lan về ASEAN năm 2015”. Hai tháng học về văn hóa cổ truyền Thái Lan, hiểu về phong cách sống của người Thái và trở nên yêu mến chúng. Một tháng với đủ những cung bậc cảm xúc khác nhau, với sự thất vọng về rào cản văn hóa, khác biệt ngôn ngữ, với cảm xúc nhớ nhà khi sống ở một nơi hoàn toàn xa lạ và cách biệt, không có bạn bè bên cạnh. Nhưng cô ấy đã không biết từ khi nào mà những con người ở đây đã yêu mến và chăm sóc cô ấy nhiều đến thế. Học sinh của cô ấy không còn ngượng ngập nhiều nữa, và thay vì mỉm cười rồi chạy đi, chúng đã đủ can đảm chào cô ấy bằng tiếng Anh mỗi buổi sáng, trong khi suốt hai tháng trước, chúng chẳng thể nào nói được ngay cả: “Bạn khỏe không?”. “Trước khi con đến thì hoàn toàn khác” – Đó là những gì mà một giáo viên trong trường đã nói với cô ấy. Khoảng khắc ấy đột nhiên khiến cô ấy nhận ra niềm hạnh phúc và những thay đổi mà cô ấy đã mang lại cho những trẻ em đáng thương ấy.Cô ấy đã cho chúng một chút ánh sáng, một chút hy vọng và những bài học rằng giao tiếp là cách tốt nhất để mọi người với hoàn cảnh, quốc tịch, tôn giáo khác nhau đến gần nhau hơn, hiểu nhau hơn. Lúc ấy, cô ấy hiểu rằng thời gian ở đây đã không hề lãng phí. Cô ấy đã tạo ra được ảnh hưởng… Dù thời gian ở đây còn thật ngắn…
Tháng Tám 2011
Trở về lại đất nước quê hương, cô ấy vẫn nhìn thế giới mình với đôi mắt nhỏ bé ấy, nhưng lúc này… với một tầm nhìn rộng lớn hơn. Trở thành một nhà lãnh đạo đòi hỏi nhiều trách nhiệm hơn, không chỉ đối với những thành viên trong đội của cô ấy, mà còn đối với cô ấy nữa, và cô ấy sẽ bắt tay thực hiện ngay lúc này. Không bao giờ quá muộn để biến điều gì đó thành hiện thực!
Tran Thi Ngoan